Tưởng Vĩ Thần phẫn nộ ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, đăm đăm nhìn về hướng Hàn Chấn Vũ rời đi, trong mũi hừ ra một tiếng.
"Chuyện bức họa trong phòng Lâm Thâm bị đổi cũng không nói một lời, nếu thật sự không có vấn đề gì, cớ gì không nhắc đến?"
"Giờ nghĩ mấy thứ này có ích gì?" Phan Vinh Lương đặt hòn đá trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn, "Người đã ở đây rồi, vẫn nên nghĩ cách đối phó với những phiền phức có thể xảy ra sau này. Ít nhất bây giờ... bọn ta phải học cách trông giống một họa sĩ chứ? Bằng không lát nữa lộ tẩy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Miệng Tưởng Vĩ Thần mấp máy mấy cái, hắn dường như vô thức muốn phản bác điều gì đó, nhưng cố gắng nhịn lại.




